![]() | Admin [Hàng đẹp 9x] ![]() ![]() |
hòa. Cho nên cô ta đã chọn vùng làng hẻo lánh này để tránh
tiếng ồn ào. Cô ta rất dễ bị giật mình bởi những tiếng động bất
ngờ.
Sáng hôm đó ba con chó nuôi trong nhà dường như sủa to hơn
thường lệ làm cho cô hơi khó chịu cho nên Nguyễn Thị Tuyết Lê
buộc chúng và cây cộc nằm ở sân sau. Ở đó chúng có thể chạy
giỡn vòng vòng. Cô ta đang vội vã để hối thúc đứa con trai,
Tinh, 11 tuổi, đi học lớp âm nhạc cho kịp giờ ở nhà thờ Chính
Tòa.
Trong khi cô ta đang thay đồ, thì tiếng sủa và tiếng gõ cửa ở cửa
sau vang lên. Đó có thể là thằng Xinh bạn của Tinh, tạt ngang
để rủ nó cùng đi. Cô Tuyết Lê, đang mặc vào chiếc áo ngực,
quần chưa mặc, chân không, tóc hãy còn chưa chải mặc vội
chiếc áo choàng và bước tới mở cửa.
Một người lạ mặt xông vào. Hắn ta nhỏ con, xình bùn dính đầy
mình. Cặp mắt của hắn nhìn hoang dại như là một loài chó sói,
bàn tay của hắn cằm một cây mỏ lết lấy từ cái kho nhỏ để ở sân
sau của cô Tuyết Lê. Hắn đóng sầm cánh cửa đàng sau lưng
hắn.
Trong phòng của ngủ, Tinh cũng nghe tiếng gõ cửa và tiếng sủa
in ỏi của ba con chó. Nó hy vọng ai đó sẽ đi ngay. Nó vẫn còn
đang vận đồ pajamas và nên vội vã thay đồ.
Thình lình, nó nghe tiếng mẹ của nó thét lớn trong bàng hoàng.
Và tiếng hét đó lại phát ra lần nữa, và âm thanh dằn co đi
xuyên qua cửa phòng ngủ của nó.
Tinh lắng nghe một cách căng thẳng. “Ai ngoài kia, chuyện
đang xảy ra”. Nó nghe tiếng gì đó rớt cái “cảng” trền nền gạch.
Tim nó đập như muốn nhảy khỏi lòng ngực, nó như muốn khóc
to để gọi má nó như bất kỳ đứa con trai 11 tuổi khác. Nó cố
gắng dằn cơn sợ hãi và cố gắng nghĩ như một người trưởng
thành.
Đứng ở cửa tủ quần áo là một cây lưỡi lê mà ba của nó trong
một dịp đi chơi biển lượm về dùng để trưng cho đẹp. Nó rất
thích cằm cây lưỡi lê này lắm, nhưng ba nó chỉ cho phép nó
chơi khi có mặt ba của nó ở nhà. Trong lúc này nó cảm thấy
rằng không cần xin phép ba nó nữa. Nó cằm cây lưỡi lê trên tay
nhưng phát hiện rằng bàn tay của nó đang run lên. Nó ráng tự
chủ để nắm chặt tay cáng cho vững.
Trong lúc này căn nhà bỗng như im ỉm lạ thường. Không một
tiếng động đến từ phòng khách. Đứng gần cách cửa đóng ở
phòng ngủ, Tinh đang chiến đấu với hai bản thái trong người,
một là anh hùng hai là tên chết nhát.
Cuối cùng, nó mở cánh cửa và bước tới ngạch cửa phòng khách
tay cằm chặt lưỡi lê trong lòng bàn tay xăm xăm về phía trước.
Mẹ của nó đang nàm sóng soài gần cửa trước, đầu của cô ta
đang rỉ rả máu, lan xuống trán. Gần cô ta là một người dàn ông
đang cằm cây mỏ lết mà vết máu còn dính ở trên.
Nó thấy mẹ của nó đang nằm bất tỉnh gần như trần truồng, trên
người của cô ta chỉ vỏn vẹn chiếc áo ngực mà cô ta vừa mới
mặc vào lúc nãy. Người đàn ông nhỏ con đang rút sợi dây nịt
ngang lưng ra rồi từ từ kéo cái quần dài xuống.
Tinh đứng ở ngạch cửa ngắm nhìn người đàn ông lạ mặt đang
định làm điều gì đó mà nó chẳng biết, nhưng nó biết chắc là sẽ
không tốt đối với mẹ của nó bởi vì nó đã thấy được vết máu
trên mặt của má nó. Hai chân nó quíu lại như một cậu bé bị sốt
tê liệt ở hai chân, muốn nhấc lên mà nó chúng chẳng nghe lời.
Người đàn ông nhỏ con đó tuột luôn chiếc quần lót màu trắng
đã ngã màu ca phê sữa ra. Rồi từ từ hắn ta quỳ xuống, dang hai
chân của cô Tuyết Lê ra xa và đặt cái đầu nhỏ nhắn của hắn
vào giữa. Cô Tuyết Lê bị đánh một cây mỏ lết ngay đầu trong